Add parallel Print Page Options

Thành Giê-ru-sa-lem Bị Bao Vây

Hỡi dân Bên-gia-min, hãy trốn đến nơi an toàn,
    Hãy ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem.
Hãy thổi kèn báo động tại Thê-cô-a,
    Hãy đốt lửa báo hiệu tại Bết-ha-kê-rem.
Vì tai họa và đổ nát tan hoang
    Đã lộ ra từ phương bắc.
Ta ví Si-ôn, con gái Ta,
    Với đồng cỏ mượt mà nhất.
Các kẻ chăn sẽ dẫn bầy chiên mình đến đó,
    Cắm trại chung quanh thành,
    Mỗi người thả chiên ăn cỏ nơi phần của mình.
Hãy chuẩn bị xông trận!
    Nào, ta hãy tấn công vào lúc giữa trưa!
Khốn cho chúng tôi, vì ngày đã xế tàn!
    Bóng chiều đã dài ra!
Nào, ta hãy tấn công trong ban đêm!
    Ta hãy hủy diệt các đền đài chiến lũy!

CHÚA Vạn Quân đã phán như vầy:

“Hãy đốn cây,
    Hãy đổ đất đắp mô vây hãm thành Giê-ru-sa-lem!
Đó là thành dành cho sự đoán phạt,
    Trong nó chỉ toàn là đàn áp, bóc lột.
Như giếng giữ nước mình tươi mát thể nào,
    Nó cũng giữ sự gian ác nó cho tươi mới thể ấy.
Trong thành chỉ nghe toàn là chuyện bạo ngược tàn phá,
    Bệnh hoạn và thương tích hằng ở trước mặt Ta.
Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy nghe lời cảnh cáo,
    Kẻo Ta lìa xa ngươi,
Kẻo Ta khiến ngươi điêu tàn,
    Không người ở.”

Y-sơ-ra-ên Từ Bỏ Đường Lối CHÚA

CHÚA Vạn Quân phán như vầy:

“Chúng sẽ mót sạch dân Y-sơ-ra-ên còn sót lại
    Như người ta mót nho.
Hãy đưa tay con qua các nhành nho một lần nữa,
    Như người hái nho.”
10 “Con sẽ nói với ai và cảnh cáo ai,
    Để họ chịu nghe?
Này, tai họ như có lớp da bọc kín,[a]
    Họ không thể lắng nghe.
Họ khinh thường lời CHÚA,
    Họ không vui thích nghe lời Ngài.
11 Về phần con, lòng con đầy tràn cơn thịnh nộ của CHÚA,
    Con không dằn lòng được nữa.”
“Hãy đổ nó ra trên trẻ con ngoài đường phố,
    Trên các thanh niên đang tụ tập.
Phải, cả chồng lẫn vợ đều sẽ bị bắt,
    Các trưởng lão cùng những người già nua cũng vậy.”
12 CHÚA phán:
“Nhà cửa chúng sẽ bị giao cho kẻ khác,
    Luôn cả vườn tược và vợ chúng nó nữa,
Vì Ta sẽ dang tay
    Trừng phạt dân cư trong xứ.”
13 Từ kẻ hèn đến người sang,
    Hết thảy đều lo trục lợi.
Từ tiên tri đến thầy tế lễ,
    Hết thảy đều gian lận.
14 Chúng chữa vết thương dân Ta
    Cách sơ sài,
Chúng hô hào: “Bình an! Tốt đẹp!”
    Trong khi chẳng có bình an.[b]
15 CHÚA phán:
“Chúng làm điều xấu hổ, chúng làm điều gớm ghiếc,
    Thế nhưng chúng chẳng biết xấu hổ,
    Cũng chẳng biết nhục nhã là gì.
Vì thế chúng sẽ ngã với những kẻ ngã,
    Đến ngày Ta thăm phạt chúng, chúng sẽ ngã sải dài.”
16 CHÚA phán như vầy:
“Hãy đứng nơi các nẻo đường và quan sát,
    Hãy dò hỏi về các đường lối xa xưa:
‘Đường nào dẫn đến phúc lành?’ Hãy bước đi trên đường ấy,
    Và tìm sự an nghỉ cho tâm hồn các ngươi.”
    Nhưng chúng đáp: “Chúng tôi không muốn đi con đường đó.”
17 “Ta đã tự cắt người canh phòng cho các ngươi:
    ‘Hãy chú ý nghe tiếng kèn thổi!’ ”
    Nhưng chúng đáp: “Chúng tôi không muốn chú ý.”
18 “Vì thế, hỡi các dân, hãy lắng nghe,
    Hỡi các chứng nhân, hãy nhận biết
    Những điều Ta sẽ làm để trừng phạt chúng!
19 Hỡi cả trái đất, hãy lắng nghe!
Này, Ta sẽ đem thảm họa đến cho dân này,
    Đó là bông trái của chính những âm mưu của chúng,
Vì chúng chẳng chịu lắng nghe lời Ta,
    Và luật pháp Ta, chúng đã khước từ.
20 Các ngươi dâng cho Ta[c] nhũ hương từ Sê-ba,
    Và xương bồ từ miền xa xăm để làm gì?
Ta không nhận tế lễ thiêu của các ngươi,
    Sinh tế các ngươi chẳng đẹp lòng Ta.”

21 Vì thế, CHÚA phán như vầy:

“Này, Ta sẽ đặt chướng ngại vật trước mặt dân này,
    Và chúng sẽ vấp ngã.
    Cả cha lẫn con, hàng xóm và bạn bè đều chết mất.”

Quân Xâm Lăng Từ Phương Bắc

22 CHÚA phán như vầy:

“Này, một dân đến
    Từ phương bắc,
Một dân hùng mạnh dấy lên
    Từ nơi đầu cùng đất.
23 Chúng nắm chặt cung và lao,
    Chúng hung ác, không thương xót,
Tiếng chúng hét tựa như biển cả gào thét,
    Chúng cưỡi ngựa,
Chúng trang bị đủ để xông trận đánh ngươi,
    Hỡi Si-ôn, con gái Ta!”
24 Chúng tôi nghe tiếng đồn về bọn chúng,
    Tay chúng tôi rụng rời,
Nỗi lo sợ siết chặt chúng tôi,
    Lòng chúng tôi quặn thắt như người sản phụ chuyển dạ.
25 “Đừng ra ngoài đồng,
    Cũng đừng bước đi trên đường cái,
Vì quân thù có gươm,
    Gieo kinh hoàng tứ phía!”
26 “Hỡi dân tôi, con gái tôi, hãy quấn vải thô,
    Hãy lăn lộn trong tro,
Hãy than khóc
    Như người ta than khóc con trai một!
Hãy than khóc đắng cay,
    Vì kẻ hủy diệt thình lình xông đánh chúng ta.”
27 “Ta đặt con làm người luyện kim,
    Người thử nghiệm, giữa dân Ta,
Để con biết cách
    Thử đường lối chúng.
28 Hết thảy chúng đều cứng đầu, phản loạn,
    Ngồi lê đôi mách,
Chúng cứng như đồng, như sắt,
    Hết thảy đều hư hoại.
29 Ống bể thổi,
    Lửa nung tan hết chì,
Người luyện kim luyện luống công,
    Kẻ ác chưa bị diệt trừ.
30 Chúng bị gọi là ‘bạc phế thải,’
    CHÚA đã thải trừ chúng.”

Footnotes

  1. 6:10 Nt: tai họ chưa cắt bao quy đầu
  2. 6:14 Ctd: trong khi vết thương chẳng lành
  3. 6:20 Dịch theo LXX. Nt: Nhũ hương từ Sê-ba đến với Ta…

Cảnh Báo về Cuộc Ngoại Xâm

“Hỡi các con cháu của Bên-gia-min,
Hãy trốn khỏi Giê-ru-sa-lem để bảo tồn tính mạng!
Hãy thổi kèn báo động vang lên ở Tê-cô-a;
Hãy giương cao cờ báo giặc tới ở Bết Hác-kê-rem,
Vì hiểm họa đang lộ dần từ phương bắc;
Thật là một cuộc tàn sát lớn lao khủng khiếp!
Hỡi Ái Nữ của Si-ôn xinh đẹp yêu kiều của Ta,
Ta buộc lòng phải để cho con bị tiêu diệt!

Bọn chăn chiên sẽ dẫn các đàn chiên của chúng quanh nàng;
Chúng sẽ cắm lều dựng trại quanh nàng;
Chúng sẽ cho đàn súc vật của chúng ăn cỏ ở những vùng chúng chiếm lấy.

‘Hãy chuẩn bị tấn công nàng.
Hãy đứng lên!
Chúng ta hãy công hãm lúc giữa trưa.
Khốn thay cho chúng ta!
Trời đã về chiều mất rồi.
Bóng hoàng hôn đã ngã dài rồi!
Hãy đứng dậy!
Chúng ta hãy tấn công nàng vào ban đêm và tiêu diệt các lâu đài của nàng,’”
Chúa các đạo quân phán,
“Hãy chặt cây xuống;
Hãy đắp chiến hào công phá Giê-ru-sa-lem.
Ðây là thành phải bị đánh phạt,
Vì trong thành chỉ toàn là áp bức hiếp người.
Như dòng suối trào tuôn nước mát,
Nàng tuôn trào tội ác không ngừng.
Tin tức về bạo ngược và cướp bóc luôn nghe nói ở giữa nàng;
Sầu khổ và đau thương xảy ra không ngớt trước mắt Ta.

Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy nghe lời khuyên răn cảnh cáo,
Nếu không, Ta sẽ bỏ ngươi,
Và biến ngươi thành một nơi hoang vu vắng vẻ,
Một đất không người ở.”

Chúa các đạo quân phán,
“Hãy như người đi mót nho, lặt cho kỹ những gì còn sót lại của I-sơ-ra-ên.
Hãy như người đi hái nho, tuốt bàn tay qua các cành nhỏ của cây nho.”

10 Tôi sẽ nói với ai, để báo cho biết lời cảnh cáo này, mà họ chịu nghe đây?
Này, tai họ chưa được cắt bì, nên họ không thể nghe;
Ðối với họ lời của Chúa là những gì đáng hổ thẹn,
Họ chẳng có hứng thú gì đối với lời Ngài.
11 Nhưng trong tôi lại đầy tràn cơn thịnh nộ của Chúa;
Tôi thật mệt mỏi vì kiềm giữ nó trong lòng.

“Hãy trút xuống trên trẻ con ngoài đường phố,
Trên nam nữ thanh niên đang tụ tập với nhau,
Vì cả chồng lẫn vợ sẽ bị bắt đem đi,
Ngay cả người cao niên và người đại thọ cũng không thoát khỏi.
12 Nhà của chúng sẽ bị trao cho kẻ khác,
Các ruộng vườn và vợ chúng cũng bị trao luôn;
Vì Ta đã đưa tay Ta ra để chống lại dân trong xứ,” Chúa phán,
13 “Vì từ kẻ nhỏ nhất cho đến người lớn nhất trong chúng đều gian tham bất chính,
Từ các tiên tri cho đến các tư tế đều là phường gian dối như nhau.
14 Chúng băng bó vết thương của dân Ta cách sơ sài rồi nói, ‘Bình an! Bình an!’
Mà kỳ thật chẳng có bình an chi cả.
15 Việc chúng làm thật đáng tởm biết bao;
Lẽ ra chúng phải lấy làm xấu hổ mới đúng;
Nhưng mặt chúng vẫn trơ ra,
Bởi chúng chẳng biết xấu hổ là gì.
Vì thế chúng sẽ ngã gục giữa bao người ngã gục,
Trong lúc Ta sửa phạt chúng.
Chúng sẽ bị ném xuống,” Chúa phán.

16 Chúa phán thế này,
“Hãy đứng nơi các con đường giao nhau,
Hãy hỏi xem các đường lối cũ như thế nào,
Hãy tìm cho được con đường ngay lành thiện hảo,
Rồi bước vào đường ấy mà đi.
Bấy giờ các ngươi sẽ tìm được bình an thư thái cho linh hồn mình.
Nhưng chúng nói, ‘Chúng tôi không muốn đi con đường ấy.’

17 Ta cũng đã đặt những người canh gác để cảnh báo các ngươi,
‘Hãy để ý mà nghe khi kèn báo động.’
Nhưng chúng bảo, ‘Chúng tôi không muốn để ý nghe đâu.’
18 Vì thế hỡi các dân, hãy nghe,
Hỡi các nước, hãy biết rõ những gì sẽ xảy ra cho chúng.
19 Hỡi trái đất, hãy nghe!
Này, Ta sẽ đem tai họa đến trên dân này,
Ðó là hậu quả do quyết tâm của chúng,
Vì chúng đã không nghe theo lời Ta,
Chúng đã khước từ luật pháp Ta.
20 Có ích chi nhũ hương từ Sê-ba đem đến?
Có ích chi gỗ thơm từ viễn xứ mang về?
Của lễ thiêu các ngươi dâng, Ta không đoái nhậm,
Những sinh tế của các ngươi, Ta cũng chẳng vui lòng.”
21 Vì vậy Chúa phán thế này,
“Này, Ta đặt trước dân này các chướng ngại vật để chúng sẽ vấp ngã;
Ðể cha mẹ và con cái, láng giềng và bạn hữu đều cùng nhau chết mất.”

22 Chúa phán thế này,
“Này, một dân từ phương bắc sẽ đến,
Một cường quốc từ một xứ xa xăm đang huy động binh hùng.
23 Chúng nắm lấy cung tên và lao giáo trong tay;
Chúng bạo tàn và không xót thương ai cả;
Tiếng đoàn quân chúng đi vang động như sóng biển thét gào;
Chúng cỡi trên các chiến mã theo đội ngũ xông vào tấn công ngươi, hỡi Ái Nữ của Si-ôn!”

24 Nghe tin đó tay chân chúng tôi bủn rủn;
Nỗi kinh hoàng đã bắt lấy chúng tôi,
Chúng tôi đau đớn như sản phụ lúc lâm bồn.
25 Chớ ra ruộng hay đi đâu ngoài đường,
Vì quân thù sẽ dùng gươm giết chết,
Gieo kinh hoàng khiếp sợ khắp nơi.

26 Hỡi ái nữ của dân tôi,
Hãy mặc lấy vải tang và lăn mình trong tro bụi;
Hãy khóc than như vừa mất con một của mình;
Hãy khóc lóc cách đắng cay,
Vì quân tàn sát chúng ta sẽ ập đến thình lình.

27 “Ta đã lập ngươi làm người thử luyện và người kiểm phẩm chất đạo đức giữa dân Ta,
Ðể ngươi biết rõ và thẩm định đường lối của chúng.

28 Tất cả chúng đều là phường ương ngạnh và phản loạn;
Ði đến đâu chúng vu khống đến đó;
Mặt chúng trơ như đồng và cứng như sắt;
Tất cả chúng đều băng hoại.

29 Các ống bể thổi ào ào,
Chì bị chảy tan trong lửa hực;
Nhưng dân Ta, dù được luyện đến đâu cũng vô ích,
Vì cặn bã vẫn không chịu tách rời khỏi tinh chất.
30 Vì thế người ta đã gọi chúng là ‘Bạc bị phế thải,’
Bởi vì Chúa đã phế thải chúng.”