Add parallel Print Page Options

Ôi, vì đâu Chúa nổi giận lôi đình,
    Làm Thiếu Nữ Si-ôn tối mày tối mặt!
Từ trời cao Ngài quăng
    Sự vinh hiển của Y-sơ-ra-ên xuống đất.
Ngài chẳng màng nhớ đến bệ chân Ngài
    Trong ngày Ngài nổi cơn thịnh nộ.
Chúa hủy diệt không chút xót thương,
    Mọi đồng cỏ cư dân nhà Gia-cốp.
Với lòng giận dữ, Ngài phá tan
    Các đồn lũy của nàng Thiếu Nữ Giu-đa.
Ngài hạ xuống sát đất, Ngài lăng nhục
    Cả vương quốc lẫn vua chúa.
Trong cơn lửa giận, Ngài bẻ gẫy
    Tất cả mọi sừng, sức mạnh của Y-sơ-ra-ên.
Ngài rút tay hữu lại,
    Cho quân thù xông tới.
Trong vòng Gia-cốp, Ngài đốt cháy lên một ngọn lửa hừng,
    Thiêu nuốt mọi vật chung quanh.
Ngài giương cung lên như người cừu địch,
    Tay hữu giơ ra trong tư thế sẵn sàng.
Không khác kẻ thù, Ngài cho sát hại
    Các trang tuấn kiệt đáng chiêm ngưỡng.
Ngài trút cơn giận như trút lửa,
    Xuống trại quân Thiếu Nữ Si-ôn.
Chúa trở thành thù nghịch,
    Ngài hủy diệt Y-sơ-ra-ên.
Ngài hủy diệt các thành trì, dinh thự,
    Ngài phá đổ các đồn lũy, tháp canh.
Ngài gia tăng trong cả xứ Giu-đa
    Cảnh khóc than và tang tóc thương đau.
Ngài hủy phá cả lều lẫn vườn,
    Ngài triệt hạ cả nhà hội họp.
Tại Si-ôn, CHÚA làm cho quên ngày Sa-bát
    Lẫn ngày lễ hội.
Trong cơn phẫn nộ, Ngài loại bỏ
    Cả vua lẫn thầy tế lễ.
Chúa từ khước bàn thờ Ngài,
    Khinh dể luôn đền thánh.
Ngài phó vào tay kẻ thù
    Các thành trì, dinh thự.
Chúng hò hét trong nhà của CHÚA
    Như trong ngày lễ hội mừng vui.
CHÚA quyết định phá đổ
    Các thành trì bao bọc Thiếu Nữ Si-ôn.
Ngài giăng dây đo thành,
    Ngài hủy diệt không chút nương tay.
Ngài khiến cho cả thành trong, lũy ngoài than khóc,
    Cả hai cùng ảm đạm thê lương.
Cổng thành lún sâu xuống đất,
    Ngài phá tung, Ngài đập nát then cài.
Vua và các thủ lĩnh bị đày đi biệt xứ,
    Luật pháp cũng chẳng còn.
Ngay cả các tiên tri
    Cũng không được CHÚA cho khải tượng.
10 Các trưởng lão của Thiếu Nữ Si-ôn
    Im lặng ngồi trên mặt đất.
Họ rải bụi lên đầu,
    Quanh mình họ quấn áo tang sô.
Các cô gái đồng trinh thành Giê-ru-sa-lem,
    Cúi đầu sát đất.
11 Mắt tôi hao mòn vì suối lệ,
    Lòng dạ tôi rối loạn.
Tâm can tôi tuôn tràn mặt đất,
    Vì con gái dân tôi bị hủy diệt,
Vì trẻ em và trẻ sơ sinh
    Ngất đi giữa đường phố, quảng trường.
12 Chúng không ngừng hỏi mẹ:
    “Thức ăn đâu? Thức uống ở đâu?”
Giữa lúc chúng ngất đi như người bị thương
    Ngoài đường phố,
Trong khi chúng trút hơi tàn
    Trong vòng tay người mẹ thân yêu.
13 Ta có chứng cớ gì nói với ngươi?
    Ta ví ngươi với ai,
    Hỡi Giê-ru-sa-lem?
Ta so sánh ngươi với ai,
    Để có thể an ủi ngươi,
    Hỡi Si-ôn?
Vì sự đổ nát ngươi nặng nề như sự thất bại của biển cả,
    Ai có thể chữa lành ngươi?
14 Các tiên tri ngươi đã xem cho ngươi
    Những sự hiện thấy giả dối và lừa đảo.
Họ không vạch trần tội lỗi ngươi
    Để phục hồi vận mạng ngươi.
Nhưng họ lại xem cho ngươi
    Những sự hiện thấy giả dối và gạt gẫm.
15 Những kẻ qua lại trên đường cái
    Phủi tay chế nhạo ngươi.
Chúng xuýt xoa, lắc đầu,
    Nhạo báng Giê-ru-sa-lem;
“Có phải đây là thành phố mà người ta gọi là:
    ‘Đẹp đẽ trọn vẹn,
    Niềm vui của cả thế giới’ không?”
16 Mọi kẻ thù địch ngươi
    Hả toác miệng chọc ngươi.
Chúng xuýt xoa, nghiến răng
    Chúng thét lên: “Chúng ta đã hủy diệt nó!
A! Đây chính là ngày chúng ta trông đợi!
    Chúng ta đã đạt tới đích! Chúng ta đã thấy tận mắt!”
17 CHÚA đã thi hành điều Ngài dự định.
    Ngài đã thực hiện lời Ngài cảnh cáo.
    Như Ngài đã truyền dạy từ những ngày xa xưa,
Ngài phá đổ, chẳng xót thương.
    Ngài khiến kẻ thù vui mừng vì cớ ngươi.
    Ngài nâng cao sừng kẻ địch ngươi.
18 Hãy dốc lòng
    Kêu cầu với Chúa,
Hỡi Si-ôn có tường thành vây quanh!
    Hãy để giọt lệ ngươi trào tuôn như thác nước,
    Ngày và đêm!
Ngươi chớ nghỉ yên!
    Con ngươi của mắt ngươi chớ nín lặng!
19 Hãy chỗi dậy, kêu cầu trong đêm tối,
    Vào mỗi đầu canh!
Hãy trút đổ lòng ngươi ra như nước,
    Trước sự hiện diện của Chúa!
Hãy giơ tay lên cầu khẩn Ngài
    Vì sự sống của con cái ngươi!
Chúng ngất đi vì đói
    Ở mọi góc đường.
20 Hỡi CHÚA, xin đoái xem
    Ngài trừng phạt ai nặng nề dường này!
Lẽ nào đàn bà phải ăn thịt bông trái của dạ mình?
    Ăn thịt con cái mà họ nâng niu?
Lẽ nào thầy tế lễ và nhà tiên tri phải chịu sát hại ngay trong đền thờ Chúa?
21 Trẻ và già
    Nằm la liệt trên mặt đất, ngoài đường phố.
Con trai và con gái tôi
    Ngã gục dưới lưỡi gươm.
Ngài sát hại trong ngày Ngài nổi giận.
    Ngài tàn sát, chẳng xót thương.
22 Ngài nhóm họp như trong ngày lễ trọng thể,
    Những kẻ chung quanh làm tôi khiếp sợ.
Và trong ngày CHÚA nổi giận,
    Không ai thoát khỏi hoặc sống sót.
Những kẻ tôi nâng niu và nuôi nấng,
    Kẻ thù địch tiêu nuốt hết!